Nội dung Blog

Chiếc ví đầu tiên

Năm 2006 tôi thi đậu vào đại học. Mẹ gói gém hành lý và đưa tôi 600 nghìn tiền tiền ăn tháng đầu tiên. Tạm chia tay mái nhà thân thương với người mẹ hiền, tôi cùng cha vượt một chặng đường dài trên chiếc xe máy cũ lên nhập học. Nhập học xong, cha tôi còn cẩn thận đưa tôi đến tận ký túc xá để xem điều kiện ăn ở của tôi trên đó thế nào.

    Lần đâu tiên xa nhà với một đưa trẻ mười tám tuổi đầu như tôi thật quá nhiều bỡ. Cái cảm giác nhớ nhà nhớ người thân có thể làm con người ta gục ngã. Nhiều lúc tôi nghĩ muốn bỏ tất cả để được về nhà với cha mẹ với căn nhà yêu đấu ngày nào. Để nguỗi ngoai phần nào tôi lang thang từ ký túc xá ra tận ngoài chợ lớn. Tình cờ tôi đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo và túi sách, tôi thấy một chiếc ví màu nâu được trưng bày trên kệ trong tủ kính. Tuy chỉ là một sản phẩm giả da những cũng làm tôi thích thú. Tôi khẽ liếc mắt xuống mảnh giấy nhỏ ghi giá 35 nghìn đồng. 35 nghìn đồng thực sự là món tiền cũng đang phải suy nghĩ với một đứa sinh viên như tôi, nó đủ để tôi ăn trong 3 ngày. Đấu tranh mãi tôi cũng quyết định mua nó, cô bán hàng thấy sinh viên cũng thương nên bán vốn cho tôi 30 nghìn. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có một chiếc ví. Nhiều cảm xúc lẫn lộn trong tôi khi vừa thích lại vừa tiếc số tiền đã tiêu mất. Buổi tối về đến ký túc xa tôi lấy chiếc ví ra bỏ gọn những giấy tờ tùy thân quan trọng vào các ngăn nhỏ bên ngoài và không quên bỏ tiền ăn mà mẹ tôi đưa vào ngăn có khóa và kéo lại thật cẩn thận. Nhìn chiếc ví tôi thấy rất trân trọng nó. Nó được mua bằng tiền mồ hôi bằng sự vất vả của cha mẹ tôi. Tôi cảm thấy mình phải nỗ lực nhiều hơn để không phụ lòng tin của cha mẹ.
    Năm tháng trôi đi, chiếc ví theo tôi như người bạn thân thiết nhất. Cùng nhau đi khắp các giảng đường, cùng nhau vượt qua những bữa no bữa đói rồi hòa cùng niềm vui khi lần đầu tiên kiếm được những đồng tiền từ chính sức lao động của mình.
    Giờ đây chiếc ví ngày nào đã không thể cũng tôi tiếp bước. Tôi đã sử dụng những chiếc ví khác tốt hơn bên hơn, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy nhớ hình bóng chiếc ví cũ năm nào sờn da, bung chỉ cùng tôi vượt qua bao khó khăn vất vả. Nhưng đồ vật vô tri cũng có thể có tâm hồn khi bạn xem nó như một người bạn.