Nội dung Blog

Cách tìm lại ví tiền đánh mất - Cách không đánh mất ví

Mỗi người chúng ta sử dụng ví đều không dưới 1 lần giật mình vì nghĩ mình rơi mất ví tiền. Cảm giác mất mát tăng dần qua thời gian nếu ta vẫn không tìm thấy nó, và cao trào là ta nhận ra mình mất nó hoặc thăng hoa khi ta tìm được nó!

 Khi còn là sinh viên trường đại học, trên đường về tôi nhặt được chiếc ví, bên trong chỉ còn giấy tờ cá nhân, có lẽ chiếc ví bị rơi ra khỏi chủ nhân của nó và ai đó đã nhặt được rồi lấy hết tiền, vứt nó xuống bên vệ đường, thật sự khó để tìm chủ nhân của chiếc ví. 

Có lẽ đến đây các bạn sẽ nói “ mang lên công an để gửi trả cho người mất” . Không phải chê trách nhưng tôi đã mất lòng tin vào 1 lần tôi lên trình báo 1 vụ trộm cắp tài sản và hung thủ là người quen của hàng xóm, để nhận lại cái kết là “khi nào công an bắt gặp thủ phạm sẽ tiến hành xử lí” từ đó tôi mất lòng tin vào công an địa phương tôi đang học. Tôi về nhà đăng bài trên fb, vào các hội nhóm của khu vực, Tôi bỏ cuộc sau hơn 1 tuần đăng bài làm “từ thiện “ như thế. Có phải các bạn đang mong chờ 1 cái kết có hậu khi đọc câu chuyện này. Sự thật thì không vậy, tôi bỏ chiếc ví và lãng quên nó mãi đến bây giờ . Tôi chợt nghĩ đến nếu 1 ngày người chủ chiếc ví là mình .
Ngay lập tức tôi kiếm 1 miếng bìa vở, ghi ngay ngắn :
“Nếu anh chị nào đọc được dòng chữ này – Làm ơn cho em xin lại giấy tờ, em trân thành CẢM ƠN và hậu tạ - Nguyễn Tiến Hồi .. SĐT : 093XX… ” 
Chiếc bìa vở đổi màu, nhàu nhĩ sau 5 năm khi tôi đang làm việc cho 1 nhà hàng tại Đà Lạt, 
Vào buổi chiều tôi bất ngờ gọi được 1 cuộc điện thoại :
- Alo
- Xin hỏi đây số điện thoại của Hồi đúng không ?
- Dạ đúng rồi ạ , xin hỏi ai vậy ạ ? ( tôi vẫn giữ phép lịch sự dù đang làm rất mệt )
- ủa anh tên gì vậy, Lê Văn Hồi à ( 1 câu hỏi gài )
- dạ không, mà có chuyện gì vậy ạ ( tôi trả lời pha thêm chút khó chịu )
- mà anh tên thật là gì ? ( người khách lạ vẫn không nói lí do )
- dạ thưa anh có chuyện gì ạ ( lấy trầm giọng xuống và trở nên nghiêm túc )
- tôi có nhận được cái ví ! anh tên gì vậy
- ……
- Chết , em mới để ý, em Nguyễn Tiến Hồi, em cảm ơn, anh đang cầm ví của em ạ ( lúc đó tôi mới biết mình mất ví, vừa mừng vừa lo )
- Chiều anh ra quán cafe xxx đường Phan Đình Phùng khoảng 5 giờ nhé, em đưa ví cho,
- …
- Tôi nhận được chiếc ví và tiền còn nguyên, 2300.000vnđ 
- Tôi gửi anh ấy 500.000 coi như tiền uống nước nhưng anh không nhận, tôi xin số điện thoại và lưu là “ Ân nhân trả ví”
- Từ khi đó đến nay đã rất lâu, chắc anh ấy đã chẳng còn nhớ gì đến câu chuyện hôm đó, nhưng với tôi là kỉ niệm suốt đời.
 
Khi tôi mở “Xưởng sản xuất thời trang phụ kiện da cá sấu Blaze”, tôi đã hứa với chính mình tặng anh ấy 1 chiếc ví mà tôi chính tay làm ra và ưng ý nhất vào dịp thích hợp nhất ! 
Câu chuyện không cảm động, không tô vẽ nhưng là câu chuyện rất thật về cuộc sống .
Cuộc sống này vẫn tươi đẹp lắm, cách chúng ta sống, cho đi và nhận lại, cách chúng ta tạo cơ hội cho người khác để họ có thể thoải mái giúp đỡ chúng ta, nhu cầu làm người tốt luôn có !
 
Hãy ghi 1 tờ giấy nhỏ, ghi bằng cả tấm lòng trân thành : dòng địa chỉ : họ tên, số điện thoại và đừng quên câu “ Cảm ơn” vì chúng ta đã lấy đi thời gian và nhận lấy tấm lòng của người giúp mình !